About Me

Anh sẽ yêu em bao lâu

Em - một cô sinh viên mới. Giờ này những năm trước, em đã nghĩ mình của hiện tại sẽ vô cùng hạnh phúc nhưng hình như... à không, chắc chắn em đang không hạnh phúc. Vì sao? cái lí do dường như sẽ chẳng bao giờ em ngờ tới...
15 tuổi - cái tuổi hồn nhiên và đầy mộng mơ của thời cấp 2, em gặp anh. Câu chuyện của chúng ta đẹp lắm, đẹp như ngôn tình ấy anh nhỉ... 
Mình học chung một khóa, tuy nhiên điều đặc biệt là anh sinh ngày 1/1 còn em sinh ngày 31/12 nên anh hơn em tròn một tuổi. Cũng vì điều ấy mà anh bày đủ trò trêu chọc em, mà em cũng chả vừa nên toàn đốp chát lại. Rồi cái lần anh đùa quá đáng quá khiến em bật khóc rưng rức. Nhớ lúc đấy anh còn đứng ngây ra, tròn mắt, như kiểu anh nghĩ em không biết khóc -.- rồi cuống quít xin lỗi, đáng yêu lắm, lúc sau anh còn bảo "Con trai sao lại biết khóc" hay gì đấy đại loại thế...

ứng dụng nghe radio VN online & ghi âm tốt nhất Việt nam - Đài Radio94Rec

Rồi cứ thế, mình càng trở nên thân thiết,cái gì đến cũng phải đến...anh tỏ tình với em...
Anh:"Này, chữ thứ hai của từ HUSBAND là "i" của của WIFE là "U" đúng không mày?"
Em:"Ngu thế :)) HUSBAND là U còn WIFE là i chứ.."
Anh:"Mày nhận rồi đấy nhé "
Rồi mình yêu nhau, biết bao nhiêu kỉ niệm anh nhỉ?
Lớp 9, mình cùng nhau phấn đấu, cùng động viên nhau học hành rồi anh đỗ chuyên Lí Ams, em đỗ Anh-Anh Chuyên ngoại ngữ.Kết quả thành công như vậy nên bố mẹ em và anh cũng chẳng có lí do gì ngăn cản mình yêu nhau, anh nhỉ? 
Em cao 1m56, anh cao 1m8 nên hơi (rất) chênh lệch tí nhưng mọi người bảo đáng yêu , cả hai đều khá ưa nhìn, học tập tốt nên ai cũng bảo em sướng, bảo em hạnh phúc, lũ bạn lúc nào cũng Gato với chúng mình nhở? Mà bản thân em cũng thấy mình hạnh phúc...
Anh nhớ lần dã ngoại em bị lạc rồi anh tìm được em đang ngồi khóc không?
Nhớ lần ăn đồ Thái cay quá anh hôn em bảo để hạ nhiệt không?
Nhớ những lần anh thách em với lên hôn anh không?
Nhớ cái khăn len 4x6 cm em đan cho anh không?
Nhớ cái dép tông anh đi của em không?
Nhớ bài Sugar anh hát và đánh guitar cho em nghe không?
Nhớ cái xúc xích cắn đôi trong sân vận động Mỹ Đình không?
Nhớ lần em nôn đầy người anh không?
Nhớ con khỉ ôm cổ em rồi anh ôm mông nó không?
Nhớ bim bim bí đỏ anh hay mua không?
Nhớ bó hoa anh vừa tặng em làm rơi giữa đường không?
Nhớ trò Bilaxum không?
Nhớ hôm anh cõng em về nhầm nhà bà em không?
Nhớ cái ôm động viên hôm em thi CNN không?
Nhớ cái khóa anh móc ở Hàn Quốc ghi tên bọn mình không?
Nhớ ảnh mình chụp chung ở đỉnh tòa nhà Lotte không?
Nhớ n lần anh mua đồ ăn đến cho em không?
Nhớ hôm bố em và anh nói chuyện như 2 người đàn ông hồi lớp 11 không?
Nhớ trò ôm sau lưng, ngửi tóc và véo mỡ của anh không?
Nhớ trận bóng rổ em đến cỗ vũ anh rồi lăn ra ngủ anh chẳng nói tỉ số cho không?
Nhớ đợt đi Ba Vì hồi lớp 9 anh đứng trên cúi xuống hôn vào mũi em không?
Nhớ 8 chai bia mình uống mừng đỗ c3 không?
Nhớ bao nhiêu dự định của mình không? 
Nhớ hàng tỉ tương lai màu hồng mình cùng vẽ ra không?
Nhớ anh thích đặt tên con gái là Trà con trai là Long không?
Anh à,em nhớ anh quá.Cha trời ơi, xin Người hãy hiền từ cúi xuống nói thầm với con rằng đây chỉ là một giấc mơ, rằng anh vẫn ở bên con như 5 năm nay vẫn thế được không? Em đã từng ước thời gian mình bên nhau tính đến con số trăm năm nhưng hình như không được mất rồi anh ạ. Người tính không bằng trời tính nhỉ? Chắc kiếp này mình chỉ có 5 năm thôi anh- 5 năm của hạnh phúc lên đến sự tột độ. Hay mình hạnh phúc quá, Trời ghen tị hả anh? ghen tị để mà cướp anh khỏi em một cách trắng trợn như vậy. Anh còn quá trẻ mà, còn cả tuổi thanh xuân phía trước, còn biết bao năng lương, biết bao sung sức, biết bao nhựa sống căng tràn mà sao Người nỡ mang anh đi,thưc sự có phải đã quá tàn nhẫn rồi không?
Anh ơi, em thực rất yêu anh. 1 tháng qua không có anh trên cõi đời này là một sự khủng hoảng đối với bản thân em. Bạn bè, người thân đều khuyên nhủ, dỗ dành rất nhiều nhưng em vẫn chẳng thể không nghĩ đến anh, chẳng thể ngăn được những giọt nước mắt nghẹn ngào , người yêu ạ. Cứ như một giấc mơ vậy, từ cái cách anh bước vào cuộc đời em đến cái cách anh bước ra- đều bất ngờ, nhẹ nhàng một cách thanh thản, thanh thản đến đáng giận anh ạ. Sao anh có thể bình tĩnh đến thế, bình tĩnh chào em, bình tĩnh bảo em đừng khóc. Anh ơi, cổ họng em nghẹn đắng anh biết không? anh hiểu cảm giác nước mắt chỉ chực rơi ra mà vẫn phải nén lại mà cười theo lời anh không? Anh dặn em không đươc khóc, nhưng mà em không làm được , em vô cùng xin lỗi. Em chỉ tiếc, mình đã không ôm anh nhiều hơn, hôn anh nhiều hơn và đừng giận anh nhiều như thế...
Nhưng anh, lời hứa còn lại em nhất đinh sẽ thực hiện. Em sẽ sống tốt, sẽ lấy một người chồng thật tốt, sống cả phần của anh, cả tuổi trẻ của anh nữa chứ anh nhỉ?
Tháng tới em sẽ đi Pháp anh ạ. Em cần rời xa Thủ đô, rời xa đất nước này một thời gian anh, vì nơi này ngâp lụt bóng hình anh mất rồi. Nếu ổn định có thể em sẽ định cư luôn bên đấy, ước mơ đăt chân đến nước Pháp của em sắp thực hiên được rồi, em chỉ buồn vì nơi đấy không anh anh ạ.
Hồi nhỏ, xem phim Lương Sơn Bá và Chúc/Trúc Anh Đài, em cứ nghĩ họ bị biến thành hai con bướm là kết thúc vô cùng buồn nhưng giờ em hiểu ra rồi, là họ vẫn còn có nhau anh ạ...

"-Anh sẽ yêu em bao lâu?
-Mãi mãi ngố ạ.
-Mãi mãi á? Sao nghe cứ ít ít thế nào ý -.- Em không thích từ mãi mãi, anh lấy từ khác điii. Mà cụ thể sẽ là bao nhiêu năm?
-Đã bảo là mãi mãi mà. Mãi mãi làm gì tính được số năm.
-Kệ anh, cho em một số năm cụ thể đi không em dỗi đấy
-Hàng năm..."
_Hà Nội, ngày 22/12/2016_




--Nguồn st--
Share on Google Plus

About Unknown

0 comments:

Post a Comment