About Me

Tình yêu trở lại

- Anh có ý định trở về không?
- Sao em muốn biết điều đó?
- Bạn bè thì quan tâm chút thôi.
- Không, anh không muốn về. Anh thích bay nhảy.
***
- Mình yêu nhau thế này, gần nhau rồi, đến lúc làm sao xa nhau được?
- Cứ làm anh lo lắng thôi. Ngày hôm qua đã qua đi với bao lỗi lầm không thể sửa chữa. Hãy để nó qua đi. Ngày mai không ai biết trước. Hãy cứ để nó tự đến. Chỉ có hôm nay là của em. Hãy sống hết mình cho hôm nay để không phải hối hận như hôm qua và lo lắng cho ngày mai.
***

ứng dụng nghe radio online & ghi âm tốt nhất Việt nam - Đài Radio94Rec

Sân ga.
Mưa.
Lạnh.
Ồn ào.
Và có cả nỗi buồn không thể cất thành lời.
- Anh lên tàu đi, sắp đến giờ tàu chạy rồi.- Hân bịn rịn nắm lấy tay Minh không muốn buông ra.
- Em sẽ nhớ anh chứ?- Minh cúi nhìn cô.
Lặng lẽ gật đầu, Hân không dám nhìn vào mắt anh.
- Yêu anh nhiều không?- Minh hỏi lại cái câu hỏi mà anh đã hỏi hàng trăm lần trong những ngày ngắn ngủi hai người gần nhau.
Lại gật đầu lần nữa. Hân muốn khóc òa lên.
Minh choàng tay ôm siết lấy cô, hôn nhẹ lên tóc cô, thì thầm:
- Vậy tại sao anh đi lại không khóc?
Hân khóc nấc lên trong tay anh. Anh chưa đi mà cô đã nhớ anh rồi. Cô nhớ lần đầu gặp nhau anh đã ôm cô chặt thế nào. Nhớ nụ hôn đầu đầy nồng nàn mà anh trao. Nhớ cả cái cách anh ôm cô vào lòng khi cô giận dỗi. Nhớ mùi nước hoa nhè nhẹ của anh. Nhớ cái cách anh đột ngột kéo cô lại gần và hôn nhanh lên môi cô khi cả hai đi bên nhau. Mùa đông năm nay với cô thật ấm áp.
Vậy mà đã đến ngày anh đi. Anh trở lại với cuộc sống sôi động trong kia, với một nơi không có cô. Nơi đó đầy những cô gái theo đuổi anh. Cô không muốn anh đi.
Mặc cho sân ga đông đúc với bao người qua lại, anh cúi đầu, trao cô một nụ hôn thật dài. Nhưng điều đó cũng không làm cô thôi khóc. Hân nghe vị đắng của nước mắt trong nụ hôn của anh, lòng cô đau tê tái. Tiếng người báo tàu sắp chạy, Hân giật mình, lau vội nước mắt, bảo anh:
- Anh lên tàu đi, không là em không cho anh đi nữa đâu.
Minh ngoái lại nhìn con tàu rồi cúi xuống hôn cô lần nữa và thì thầm vào tai cô:
- Anh sẽ rất nhớ em đấy, bé ngốc của anh. Anh sẽ sớm về với em thôi. Chờ anh nhé!
Và anh đi lẫn vào dòng người hối hả, chen chúc. Hân thần thờ nhìn theo con tàu cho đến khi sân ga chỉ còn lại những cơn gió lạnh lùng, cô vẫn còn chôn chân nguyên vị trí cũ, nơi Minh bỏ cô lại với một nụ hôn như gió thoảng.
***
- Nhớ anh nhiều không?
- Em nhớ anh lắm.
- Nhớ thế nào?
- Không muốn sống nữa.
Im lặng. Rồi Minh nói:
- Mình dừng lại đi em. Anh cũng không thể sống như thế này mãi được. Anh chỉ sợ đến lúc anh không chịu nổi nữa, anh sẽ làm điều có lỗi với em. Anh không muốn làm em đau lòng.
Im lặng. Hân cúp máy.
Đêm. Hân nhắn một tin thật dài sau khi đã khóc một trận như mưa như gió.
“Em nghĩ anh đúng. Mình nên dừng lại thôi. Em hiểu cảm giác yêu mà không được chạm vào người mình yêu nó khó chịu đến nhường nào. Em không thể đem đến cho anh những điều đó. Hơn nữa, em không thể theo anh vào đó, em cũng không muốn làm người ngăn cản bước chân anh, những ước mơ bay nhảy của anh. Cảm ơn anh đã cho em cảm giác yêu và được yêu là thế nào. Hãy cho em thời gian để quên anh.”
Rồi Hân tắt máy. Hôm sau cô thay số.
***
Hai năm trôi qua.
Minh chia tay cô bạn gái mới bằng một nụ hôn rồi quay xe ra về. Đây là cô bạn gái thứ 15 kể từ sau khi anh chia tay với Hân. Dù có bao lần nghiền nát họ trong tay mình, phủ lên họ những nụ hôn đầy ham muốn, anh cũng không thể nào lấp đầy được khoảng trống trong lòng mình. Hân đã quên anh chưa? Anh cứ tưởng tình cảm xa xôi như thế càng dễ quên, nhưng hình như anh lầm. Anh chưa khi nào quên nổi Hân từ cái ngày điên rồ ấy.
Anh nhớ cô đến quay quắt, để quên, anh lao vào những cuộc tình, vào những giây phút mây mưa rồ dại. Đôi khi anh muốn quên cô vì thấy mình cần có trách nhiệm với người yêu mới. Nhưng chính họ lại chẳng xem trọng việc đó, làm anh hẫng hụt và chán nản.
Anh cũng chẳng rõ mình đã quen những người kia như thế nào. Có khi chỉ là tình yêu trong hai tuần. Dài lắm thì cũng được ba tháng. Anh không cảm thấy thỏa mãn khi ở bên bất kì ai. Sự nghiệp lên nhanh chẳng làm anh vui hơn. Anh từng ước ao được bay cao, bay xa, được sang Mỹ hay những nước giàu có hơn để thỏa mãn tham vọng của mình.
Giờ đây, đứng trước cơ hội sang Singapore làm giám đốc điều hành một chi nhánh công ty ở đó, anh cũng chẳng cảm thấy vui thú gì. Nhưng biết đâu công việc và một thế giới xa hơn sẽ giúp anh nhanh chóng quên cô đi?
Việc đầu tiên anh làm để quên được quá khứ là cất đi tấm ảnh anh chụp trộm cô khi cô đang nấu ăn, tấm ảnh anh đã rửa và vẫn nằm trong ví của anh bấy lâu nay. Nó là lý do khiến một cô bạn gái cũ của anh giận dỗi và đòi chia tay. Anh chẳng bận tâm. Thế là chuyện tình dừng ở đó. Sau đó anh thay desktop của chiếc laptop, cũng là một tấm hình của cô.
Anh dọn sạch hòm thư bao gồm tất cả những email mà cô đã viết cho anh, mặc dù anh đã thay hòm thư khác và không dùng đến địa chỉ mail đầy kỉ niệm này nữa. Cuối cùng, anh xóa phần tin nhắn lưu trong điện thoại. Anh đọc lại tin nhắn cuối cùng mà anh đã gần như thuộc lòng: “Em nghĩ anh đúng. Mình nên dừng lại thôi. Em hiểu cảm giác yêu mà không được chạm vào người mình yêu nó khó chịu đến nhường nào. Em không thể đem đến cho anh những điều đó.
Hơn nữa, em không thể theo anh vào đó, em cũng không muốn làm người ngăn cản bước chân anh, những ước mơ bay nhảy của anh. Cảm ơn anh đã cho em cảm giác yêu và được yêu là thế nào. Hãy cho em thời gian để quên anh.” Và cả tin nhắn cách đó rất lâu: “Anh có ý định trở về không?”.
Đọc tin nhắn. Minh bật dậy khỏi giường gọi cho cô và chợt nhớ ra là cô đã thay số. Blog và facebook đều vắng bóng cô. Cô đã tự tìm cách bốc hơi ra khỏi cuộc sống của anh. Để cho anh được yên ổn với cuộc sống của anh. Anh đã quên Hân là người vô cùng thông minh và tinh tế.
***
ứng dụng nghe radio online & ghi âm tốt nhất Việt nam - Đài Radio94Rec

Hân chụp cho đôi bạn trẻ tấm ảnh rồi trao máy ảnh lại cho họ. Hôm nay là chủ nhật nên công viên đông hơn thường lệ, mặc dù mùa đông vào đây rất lạnh. Hình như đã thành thói quen không bỏ, ngày chủ nhật nào cô cũng đến đây, nếu không dạo chơi thì cũng đến đọc sách. Đây là nơi lần đầu cô gặp Minh. Hai người đã ôm hôn nhau rất lâu chính tại nơi này.
Hai năm không đủ để cô quên anh, vì hình như cô chẳng tìm ra lý do gì để quên được anh. Cô đã thử bắt đầu với một vài anh chàng, nhưng đều không thể quên nổi Minh. Hơi ấm của anh vẫn luôn bao quanh cô, làm cô không có cảm giác gì khi ở cạnh những người con trai khác.
- Anh tưởng em không thích những nơi lạnh lẽo?
Một giọng nói quen thuộc cất lên mà cô ngỡ mình đã quên hẳn rồi. Cô ngẩng đầu lên, cuốn sách rơi tuột xuống chân. Minh đứng đó mà cô tưởng mình nằm mơ. Cô đứng dậy, lắp bắp:
- Sao anh lại ở đây?
- Anh nhớ nơi này nên đến đây.- Minh nhún vai tiến lại.
- Ý em là tại sao...
Cô chưa nói hết câu thì Minh đã lao đến, ôm chặt lấy cô, y như lần đầu hai người gặp nhau, anh nói nhanh:
- Ngốc quá. Em vẫn ngốc như ngày trước vậy. Vì anh nhớ em. Vì anh không thể sống mà không có em. Ngốc có nhớ anh không? Còn yêu anh không?
- Còn công việc, còn ước mơ của anh?- Hân băn khoăn trong vòng tay anh.
- Anh mặc kệ. Không có em thì anh chẳng thích thú chuyện gì khác.
Trước mắt anh chỉ cần em thôi. Mình cưới nhau nhé.
- Rồi anh lại đi. Em thì không thể...
- Đừng nói nữa...- Anh ngăn cô lại- Anh biết lỗi của anh rồi. Cho anh xin lỗi. Anh đã phải đi một chặng đường quá dài để nhận ra anh cần em biết chừng nào.
Một dòng nước mắt lăn dài trên má Hân. Cô khóc. Giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vô bờ. Minh cúi xuống. Họ trao nhau nụ hôn dài bất tận như cái lần đầu tiên họ đến bên nhau.

--Nguồn st--
Share on Google Plus

About Unknown

0 comments:

Post a Comment