About Me

Hắn, người tình và cô

Hắn ngồi úp mặt vào bàn phím,tay nắm chặc đồng tiền nhàu nát. Những đồng tiền cuối cùng trong tài sản còn lại của hắn. Hắn mạnh mẽ lắm chưa bao giờ hắn khóc trước mặt ai. Vậy mà giờ đây hắn khóc truớc mặt cô. Người ngồi phía sau màn hình máy tính kia. Khoảng cách của cô và hắn chỉ 30 phút bay. Hắn từ TPHCM còn cô nơi đất Đà Thành.

ứng dụng nghe radio online tốt nhất Việt nam - Radio94Rec

Hắn mồ côi năm lên 4. Cuộc đời hắn là những mảnh chắp vá. Hắn làm tất cả công việc để sinh tồn sau khi trốn khỏi cô nhi viện. Ở tuổi lên 10, hắn vừa biết đủ 24 chữ cái, biết đếm từ 1 – 100. Nghề duy nhất hắn đã làm. Hắn khiếp đảm. Hắn ghê sợ và hứa với lòng không bao giờ hắn lặp lại lần thứ 2. Hắn rùng mình nhớ cái cảm giác nhục nhã là khi hắn ăn xin tại bến xe. Cái bụng không kiềm nổi, hắn buột xoè bàn tay non dại với người xa lạ không quen. Hắn nhìn chằm chằm người qua đường, ánh mắt cầu khẩn. Hắn hết nằm lại ngồi tại góc xó xỉnh - nơi những chuyến xe đò hết ra lại vào trong 3 ngày.

Ngày thứ 1, chẳng ai ngó ngàng đến thằng nhóc mặt lem nhem, đầu gối đầy vết trầy xước rơm rớm máu. Vết thương thân thể do hắn cố bỏ chạy sau cánh cửa sắt kẻm gai. Hắn bỏ chạy khỏi cái nơi tình thương mà nằm ở nơi không có tình người. Những ngày hôm đó, đói và khát ám ảnh cuộc đời hắn. Hắn cố gắng cầm hơi bằng cách trộm 1 chai nứơc khoáng của hành khách ngủ gục bên cửa sổ - chiếc xe đang chờ giờ xuất bến. Ngày thứ 2 không khá hơn ngày thứ nhất. Cái nhìn ngột ngạt hướng về hắn rồi cứ vậy mà bước đi. Ngày thứ 3, hắn xoè tay suốt buổi sáng, chỉ có người phụ nữ dáng khắc khổ cho hắn ổ bánh mì. Hắn gặm ổ bánh vừa nghẹn vừa đau. Rồi vừa ăn hắn vừa lặp lại “ Tôi sẽ giàu “.
Và khi lúc này hắn chưa hẳn đã giàu. Nhưng cái thời gian qua, hắn không phải ngửa tay xin miếng ăn từ ai nữa cả. Hắn lao động tự nuôi mình. 10 tuổi bắt đầu hắn lượm ve chai. Sáng đi lượm đến chiều hắn bán cho đại lí. Khuya, hắn phụ rửa chén cho quán nhậu quanh bờ kè. Hắn làm đến 2h sáng thì trở về gầm cầu ngả lưng. Trước khi ngủ hắn luôn lấy tiền ra vuốt thẳng chúng rồi cất kĩ bên người mình…Lúc 15 tuổi, hắn đang còn làm tại quán nhậu, Con trai của gia đình chủ quán là võ sư Aikido.

Ông thấy hắn có dáng rắn rỏi, mau lẹ và thật thà. Thế là, Sau buổi học bổ túc văn hoá buổi sáng xong. Hắn được ông dắt vào trung tâm học võ cùng các anh chị lớn, học xong lại theo ông về quán làm, rồi ở luôn tại quán. Hằng ngày hắn luôn ngước đầu nhìn bầu trời trước khi ánh bình minh lấp ló. Đồng tiền dành dụm và thắng những trận đấu Aikido trong nước sau 15 năm đủ cho hắn lập võ đường nho nhỏ tự mình đứng giảng dạy cho những cô cậu học trò.

Thế rồi, vận mệnh cho hắn về tay trắng. Nước mắt trực trào ra sau bao năm cố nén lại. Ngồi bên màn hình webcame bên kia. Cô gái lạ lẫm. Cô không tin lại thấy đựơc gương mặt người đàn ông đang khóc trước mình. Cô chỉ tình cờ online và thấy nick hắn tại CLB diễn đàn cộng đồng. Cái nick Rongreu – nghe hay hay và cô lưu vào sổ địa chỉ. Thế mà đêm nay, hơi men chếnh choáng. Hắn kể tất cả cho cô nghe về sự đời 31 năm qua của Hắn…
***
Đó là đêm đầu tiên, Cô và Hắn có buổi độc chuyện. Vì chỉ có mỗi hắn ngồi viết về mình, cô nhìn chăm chằm dòng chữ đầy mảnh ghép…
Hắn chỉ kể về cuộc đời tuổi trẻ của hắn. Đến đoạn đó thôi mà hắn đã khóc oà như đứa trẻ khi bị mất món đồ chơi.Cô không biết dùng lời nào dỗ dành người đàn ông này. Hắn ngủ quên trên bàn phím và cái nick name Rongreu trạng thái icon mặt cười sáng chói vẫn nhìn Cô. Cô tắt webcame, cũng không thoát nick. Cô nhìn đồng hồ đã 3h45’ sáng. Cô bước lên giường vươn vai đặt tấm lưng xuống nệm. Sau 10’ Cô chìm vào 1 giấc say. Bên ngoài, trời đã ngớt sương đêm. Tia ban mai nhẹ nhàng xoá sạch đêm đen. Một ngày mới đang đến…

Rongreu: chào bạn! tối qua tôi uống rất say. Sau khi tỉnh giấc sớm nay, Tôi xem lại những gì mình đã viết. Tôi không biết làm sao Tôi kể cuộc sống của Tôi cho 1 người bạn mới...Tôi có làm phiền gì bạn không? Giờ tôi phải ra ngoài rồi. Hy vọng tối nay chúng ta lại gặp nhau. Chúc ngày mới tốt lành ( tin nhắn gửi lúc 7h sáng )
8h 30
Cô thức giấc. Nhìn màn hình laptop, mỉm cười. Có giây phút đàn ông cũng như chú chó con…Cảm xúc là những dòng cảm tính khó bảo. Cô bắt đầu với công việc hằng ngày. Mở cửa nhà hàng “ Lẩu VN “ của mình.
21h15
Đặt chân từ phòng tắm bước đến bàn làm việc, Cô ở tuổi 27 nét tươi trẻ vẫn hoài trên gương mặt. Từng du học Singapore ngành quản trị khách sạn – nhà hàng, sau khi về VN Cô tiếp quản cơ ngơi của người cha quá cố để lại. Chuyện tình cảm đối với cô như sợi chỉ đỏ mong manh. Cô từng yêu say đắm chàng trai học cùng bao năm, từ phổ thông đến du học cùng ngành tại Sing. Đáng nhẽ chuyện tình yêu của họ là kết thúc có hậu. Nhưng…Không, hạnh phúc chỉ là đám mây trôi lang thang, mấy ai trong đời vẹn tròn nó. Trong lần về nước chơi cùng gia đình, anh gặp tai nạn giao thông khi cố tránh cô bé chạy theo quả bóng bay…Cô nhắm mắt hồi tưởng về người đàn ông yêu thương - người đã từng đi ngang qua đời cô một lần và mãi mãi ở lại trong tim.
- Rongreu : hi maimai, ngày hôm nay thế nào ?
- Maimai: cũng không tệ. Anh khoẻ chứ, tốt chưa nào?
- Rongreu: mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu không có tình yêu …mọi chuyện sẽ rất tốt nếu chúng ta không có những phút yếu lòng, tham lam và cứ để mặc quá khứ...
Tôi…một thằng đàn ông tồi...
Cô xin webcame từ Hắn. Nhìn kỉ trên gương mặt, Hắn có đôi mắt sâu, cặp mày rậm, nước da ngăm đen. Đôi mắt tinh tường của hắn giờ đây lại thảm hại vì tình. Người tình đầu tiên của hắn sau khi về nước lại chơi hắn cú đau điếng người. Danh dự và sự nghiệp phấn đấu đến đây làm cho hắn lâm vào bê tắc vì người tình.
Người phụ nữ ấy trở về gặp hắn sau bao năm lấy chồng Việt Kiều…Chia sẻ bức chân dung người tình của mình. Người tình rất cá tính, tóc tém dáng chuẩn như các cô tiếp viên hàng không. Hắn và người ấy cùng học Aikido tại CLB. Hai người trải qua những giây phút lãng mạng của mối tình đầu. Nhà người tình của hắn nghèo. Thế nên mới lớn mẹ người tình bắt cô lấy một Việt Kiều Pháp lớn hơn những 1 con giáp. Thấy người mình yêu ngậm ngùi làm vợ người ta. Hắn đau. Hắn không có được tình yêu chỉ vì hắn nghèo…

Ngày người tình trở về đã là phụ nữ li dị chồng và có 1 đứa con. Ấy mà. vẻ đẹp thời thiếu nữ vẫn không hề thay đổi. Đằm thắm, dịu dáng, sử lí khéo léo là những gì nổi bật sau bao năm hắn gặp lại người tình. Câu chuyện sẽ tốt đẹp, mãi là khúc ca ngọt ngào nếu người tình của hắn không mời hắn đầu tư vào mặt hàng công nghệ cao: laptop và ipod giá cực rẻ. Với lý do quen biết những đối tác từ USA, người tình mời gọi hắn cùng hùn vốn làm ăn 20.000 USD. Cho Hắn là đại lí phân phối hàng tại TP.HCM. Một đêm suy nghĩ, hôm sau hắn đem quyển sổ đỏ ngôi võ đường đi cầm…Ừ, trong thâm tâm hắn cất lên “Tôi phải Giàu “. Người tình trở lại để tặng cho hắn một niềm tin như vậy.
Hắn chờ đợi sự giàu sang, đổi đời khi trông mong vào người tình của hắn - người năm xưa là viên kẹo ngọt. Hắn chờ người tình thông báo tin tức về những chuyến hàng…Thế mà, 3 tháng nay người vẫn bật vô ân tín. Trong suy nghĩ của Hắn không muốn nghĩ xấu về người từng yêu. Hắn sống trong nỗi mông lung, phập phồng lo sợ. Hắn vay bạn bè, cầm cố võ đường. Giờ đã đến hẹn Hắn phải trả nợ .
Người tình ơi, người là thuốc đắng hôm nay.
- Rongreu: Không biết tự lúc nào, nhưng tôi có cảm giác đã lâu lắm rồi tôi không có một ngày được bình yên trọn vẹn. Hết chuyện này đến chuyện kia, tôi bỗng trở nên bất cần và vô giác với sự mất, còn. Thử hỏi trên đời này có bao nhiêu người hiểu mình và mình hiểu ta???.... Lấy hết cả cuộc đời, trải hết lòng mình để thông cảm và chia sẻ với mọi người, xong, người hiểu mình cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi tự hỏi nỗi cô đơn từ đâu mà ra? có phải do không gian, thời gian đã vô tình biến hóa sự cảm nhận của tâm hồn, để rồi khi ta buồn và cảm thấy cô đơn nhất mà chẳng biết vì sao? Niềm tin chờ đợi có thể hoá đá 1 con người. Tôi muốn giải thoát cho bản thân.
- Maimai : Anh! đang suy tính gì? nếu cô ấy lừa anh…chuyện gì xảy đến với anh?
- Rongreu : còn 6 ngày nữa là hẹn ngày tính toán nợ nần. Tôi sẽ mất trắng. Cũng phải, suốt đời tôi luôn là mất mát…Trời muốn trêu tôi thôi. Đã vậy, Tôi không chơi với đấng tối cao làm gì. Tôi xin thua. Buông tay…
- Maimai : Phép nhiệm màu luôn đến với người biết vươn lên. Anh sống tốt một quãng thời gian tăm tối rồi. Hãy Tin maimai đi. Màu nhiệm không hề là hư vô…
Cuộc nói chuyện kết thúc khi những giọt nước mắt hắn chạy dài lên đôi má thô ráp. Hắn xin lỗi rồi chào Cô. Khẻ thở dài, Cô liếc chiếc đồng hồ “2h sáng rồi ư!”. Hai đêm liên tiếp người đàn ông này làm cô mất ngủ…Đổi lấy cô lắng nghe câu chuyện quá đỗi tưởng tượng. Có những nỗi đau vượt quá nỗi đau…Ánh mắt quyện vào giọt lệ của người đàn ông mới quen làm cô thao thức ( thế mà cô tưởng chừng đã biết nhau bao năm). Giấc ngủ đêm nay sao mà khó với cô quá.
Trích Blog’s Rongreu :
Entry , ngày…tháng…năm
9h
Bắt đầu 1 tuần mới bằng cái không gian thật hạnh phúc và ấm áp… Không chút nắng nhưng ngày vẫn nhẹ nhàng! Đã từ lâu vẫn thèm cái cảm giác ấy, hạnh phúc và bình yên. Đơn giản, không đòi hỏi, không bận tâm, không lo nghĩ.
Không cần nắng vẫn thấy ấm, không cần những tiếng gió rì rào để có thể cảm nhận được cái lãng mạn, thi vị và nồng ấm của tình yêu.
23h15
Hôm nay, trời rất đẹp, nắng ấm, nhưng sao không cho ta được cảm giác bình yên trọn vẹn ấy nhỉ? Lại trở về với thực tại, lại trở về với những trách nhiệm và bổn phận dang dở, trở về với cái bộn bề, với những lo toan của đời thường...
Cũng không nên đòi hỏi quá thì phải.
This is life, things will go on no matter what. Accept it !
Bằng lòng...
Hy vọng...
Cố gắng...
Mong chờ...!!!
Entry , ngày…tháng…năm
Chuyển nhà, sọan thấy vài kỉ niệm nhỏ ngày xưa. Chiếc áo lần đâu tiên mua bằng tiền lương của mình. Trái banh tennis đem từ cô nhi viện. Một quyển sách vỏn vẹn 20 con teem năm xưa lượm từ sạp ve chai, hình rất đẹp, bỏ quên bao năm, nhật ký của mình không quá 5 người bạn….Khoe kỉ vật cho riêng mình ngắm vậy.
Chiếc áo bạc màu.
Banh tennis
20 con teem cũ nát…
Kỷ niệm ngọt ngào theo thời gian. Dù thương, dù ghét. Theo thời gian cũng chỉ mãi là kỉ niệm. Nhưng cái gì qua đã qua, ngày hôm qua không cách nào thay đổi, Ngày mai chẳng thể chạm đến.
Trưa hôm sau, Cô khám phá blog của hắn, đọc từng entry. Hắn-Người đàn ông biết, chấp nhận số phận. Mãi đến năm 23t hắn tốt nghiệp phổ thông. Tiếp tục theo đuổi giấc mơ võ sư. Những cái khốn khó đã trãi qua. Thế mà giờ đây vẫn còn chịu thử thách. Liệu đây có phải là bước đường cùng với hắn? Chợt cô thầm trách ông trời quá nhẫn tâm với những đứa con của Người…Nước mắt…Cô xót xa cho người phương xa kia.
Tối hôm ấy cô chờ anh bên máy tính, màn hình chập chờn nick name rongreu trạng thái im lìm
Cô email cho hắn:
Chờ anh và không thấy anh online. Anh có phải người chạy trốn số phận không? Với tất cả những gì maimai nghe từ anh thì vốn không phải vậy...maimai muốn xin địa chỉ và số điện thoại của anh. Chỉ còn 5 ngày nữa anh buông tay. Sao chúng ta không chơi một trò chơi sau cùng…Hãy cho maimai biết tất cả về anh, điều kỳ diệu nào đó đến với anh thì anh sẽ nợ maimai một tuần lẩu quán nhé !
Mong hồi âm từ anh.
Tiếng cóc cách nhịp nhàng kết thúc, giai điệu bài hát “ you are not alone “ từ laptop cho cô cảm giác thoải mái, đưa headphone vào tai từng nốt nhạc ru cô vào giấc mơ…
“ Chào Cô gái – maimai !
Xin lỗi vì đã trả lời email chậm hai ngày của maimai. Đọc email tôi cứ nghĩ về maimai, chắc hẳn đây là cô gái rất lạc quan…Mà cô gái của Tôi ơi.! Làm gì có chuyện đời như ý bao giờ. Hai ngày rồi Tôi đi lang thang về Miền Tây Cô gái ạ. Nơi đây hết sức thanh bình, vật chất không đắt đỏ. Có sông, có cá, có nụ cười hiền những bà mẹ lưng tôm…Nhiều năm rồi, tôi mới đi chuyến lãng du thế này và có lẽ đây là lần đi cuối cùng của tôi. Đây là số điện thoại di động 09…678069. Ngôi võ quán số 223/14 TCV, Q1 đã đóng cửa rồi maimai à. Còn 4 ngày nữa thôi nó không còn là của tôi nữa. Những ngày còn lại Tôi sẽ kể cho maimai về con đường Tôi đang đi. Tôi đánh mất niềm vui sống của Tôi bao lâu. Giờ đây Tôi xin hưởng thụ nó…Ngày hẹn đang gần kề, Ít hôm thôi Tôi không còn trò chuyện cùng maimai.
Tôi sẽ nhớ về maimai. Người bạn cuối cùng của Tôi…
P/S : Cô gái ơi, điều diệu kỳ tôi mong mỏi là sự bình yên. Bình yên từ lòng đất chẳng hạn.
1 Tháng sau. Sân bay TSN
“Chuyến bay từ TPHCM đến ĐN của hãng hàng không VNAirline sẽ cất cánh lúc 12h30. Xin quý vui lòng hoàn tất thủ tục tại quầy số 2. Chúc quý khách có chuyến bay vui vẻ, thượng lộ bình an”.
Bầu trời TPHCM trong xanh, len lỏi trong hành khách nụ cười lại trở lại trên khuôn mặt ngươi đàn ông hiền từ. Hắn chậm chầm bước lên máy bay. Chuyến bay có hẹn với người bạn gái phương xa. Lời hứa 1 tuần lẩu. Hắn đi để thực hiện một lời hứa nhiệm màu. Chính cô cho hắn biết trên đời này vẫn còn điều kỳ diệu.
Giờ hắn đã tin cuộc sống luôn tồn tại những giá trị lạ kì, dù thời gian có sức mài mòn tất cả, kể cả con người nhưng có giá trị không bao giờ bị mất theo thời gian.
Hắn nhớ…
-Chào anh, anh có phải Mr.Hùng không? - Đầu dây bên kia tiếng nói người xa lạ.
Kéo chiếc Vali, Hắn nghe điện thoại khi vừa đặt chân về nhà.
-Đúng, Tôi Hùng đây. Anh là ai, cần gì ?
-Alex Nguyễn. Tôi gọi cho anh từ USA. Tôi đọc thông tin mua bán tem của anh từ internet. Anh có một con tem quý hình của chủ tịch HCM năm 1945. Bức chân dung về Bác trên con tem của anh rất quý. Tôi một nhà sưu tầm tem chiến tranh VN. Giá trị của nó hiện giờ là 28.000USD. Xin anh hãy dành cho tôi. Tôi đặt vé và sẽ về VN trong nay mai. Anh cố gắng chờ tôi nhé.
-Xin lỗi…
-Anh an tâm, tôi có địa chỉ của anh. Tôi sẽ trực tiếp xem tem và trả ngay tiền mặt cho anh. Tôi mong gặp anh càng sớm càng tốt. Chào anh!
Cú điện thoại người Việt kiều vừa dứt làm hắn phát choáng. Bao nhiêu năm nay hắn giữ tập tem vậy mà chưa bao giờ biết được nó giá trị đến vậy. Thế nhưng…Ai là người biết đựợc hắn giữ và rao bán ?
-Chào, A về SG chưa? Tôi có phiền anh nghỉ ngơi không? - Một giọng nói ngọt ngào của cô gái ở đầu dây.
-Maimai…Là maimai đúng không? maimai giúp Tôi phải không?
Cô bật cười:
-Anh chưa chết ngay đựơc vì anh là người nắm giữ giá trị thực sự của thời gian. Tôi chỉ muốn anh hiểu Chính anh mới là người làm nên điều kì diêu. Vì anh là ngưòi chủ thật sự của giá trị đó. Tôi gọi điện thoại chỉ muốn xin lỗi vì chưa đựơc sự đồng ý từ anh mà tự ý vào blog anh rồi đăng bán con tem ấy trên mạng. Vốn cũng ham thích về tem nên tôi tự tìm hiểu ý nghĩa của chúng. Và thật tuyệt khi biết được tầm giá trị ấy, cũng xin lỗi vì làm anh không còn sự “bình yên từ lòng đất” như anh muốn.
-Cô gái ơi, Cô đang trêu tôi rồi. Tôi phải làm sao để đền đáp cô đây?
-Một tuần lẩu anh nhớ chứ? Hẹn anh nhà hàng phố “lẩu VN” số 9 đường … TP.ĐN. Khi nào anh sẵn sàng thì hãy đến nhá. Cùng những lời chúc tốt đẹp nhất, chào anh !
Những ngày sau đó, anh liên tiếp nhận những cú điện thoại coi tem. Có người là luật gia, chính trị gia, nhân viên văn phòng…Họ đều khác biệt chuyên ngành nhưng có chung đam mê tem. Các con tem luôn đánh dấu sự có mặt với cái mốc thời gian lịch sử ở mọi phương diện và chỉ có sự đam mê của con người mới mang đến giá trị đích thực cho nó. Có lẽ, Con người luôn là loài sinh vật khó hiểu nhất, Vì bản thân mỗi ngừơi là cá thể duy nhất không ai giống ai.
Chiếc máy bay từ từ hạ cánh xuống đường bay TP.ĐN. Mảnh đất mới chào đón hắn một trận mưa tầm tã. Từ sân bay đẩy chiếc vali ra ngoài đón taxi hắn nghĩ “sau cơn mưa luôn có cầu vồng“.Tối nay, Hắn sẽ gặp một người con đất ĐN này - người làm thay đổi số phận của Hắn. Cho Hắn thêm một lần để sống và tin yêu./.

--Nguồn st--
Share on Google Plus

About Unknown

0 comments:

Post a Comment